Đúng lúc này, Nại Ái Lệ đã bay lên không trung cao hơn Phi Dực kỵ sĩ, quay đầu lao xuống. Hình thể thon dài giống như vượt chướng ngại vật cong lên một chút, nhất thời khiến Thiên Sứ khô lâu và tiểu cương thi nằm trên lưng cùng bay lên, chúng nó sợ tới mức “gừ gừ” kêu to.
An Cách phản ứng nhanh, thò tay túm lấy chúng, trước tiên nhét tiểu cương thi vào trong An Tức cung, lại đổi tay nhét Thiên Sứ khô lâu vào.
Nhưng Nại Cách Lý Tư nói ra một câu hỏi: “Bọn họ bị thổi ngược lên, tại sao ngươi vẫn đứng vững vậy?”
An Cách nghiêng đầu, nói: “Gió.”
Nại Cách Lý Tư đương nhiên biết gió, bản thân hắn ta chính là dựa vào gió để duy trì ổn định, sau khi cưỡi lên lưng của Nại Ái Lệ hắn ta cũng không có thu cánh lại.