Gió chiều vang vọng trong sân, cỏ lá bay tứ tung. Ánh nến nhập nhoạng tối sáng. Một nữ nhân trung niên ngồi dựa vào bàn đá, dung mạo không quá xuất chúng nhưng toát lên vẻ đoan trang, thanh nhã.
Nha hoàn quỳ dưới đất, run rẩy thưa:
“Chúng nô tỳ đã hỏi công tử. Công tử nói khí hậu ở Đông Sơn Việt rất tốt, không muốn quay về.”
Lư Uyển Dung lắc đầu bất lực, thở dài một tiếng, dịu dàng nói:
“Ta còn không hiểu nó ư? Chẳng qua là đến Đông Sơn Việt tìm kiếm Vu Thuật, muốn khai mở linh khiếu… chỉ là phụ thân nó đi đã lâu không về, ta cũng khuyên không được.”
Lý Huyền Lĩnh chỉ có một mình nàng làm thê tử, chưa từng nạp thiếp. Nàng sinh cho Lý Huyền Lĩnh hai người con, tính cách hai đứa hoàn toàn khác biệt. Trưởng nữ Lý Thanh Hồng rạng rỡ, đã là Luyện Khí tầng ba. Thứ tử Lý Uyên Vân thì không có linh khiếu, không danh không tiếng, ngày càng trầm lặng.
Thấy những thay đổi của Lý Uyên Vân, Lư Uyển Dung rất lo lắng, đã nói với Lý Huyền Lĩnh mấy lần. Mỗi lần nhắc đến đứa con trai này, Lý Huyền Lĩnh lại bảo cứ mặc kệ nó, chỉ cần không hại ai là được.
Nàng vốn là một nữ nhân nhạy bén, từ trên người phu quân cảm thấy một loại áy náy không rõ, nên cũng khoan dung với Lý Uyên Vân nhiều hơn, chẳng biết phải làm sao.
Năm đó nàng bế Lý Uyên Vân lên núi, ngoại trừ Lý Thông Nhai quá uy nghiêm khiến nàng run rẩy không dám ngẩng đầu, những người khác như Lý Huyền Phong hay Lý Huyền Tuyên đều đối xử với Lý Uyên Vân rất tốt.
“Có lẽ ta đã nghĩ quá nhiều.”
Lư Uyển Dung lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, trầm giọng hỏi:
“Phường thị nói sao?”
“Thưa phu nhân, tin tức từ phường thị đã truyền về… đến giờ vẫn không có tin gì của tam lão gia.”
Lư Uyển Dung gần bốn mươi tuổi, thiên phú không cao, chỉ có tu vi Thai Tức tầng ba, không theo kịp bước chân của phu quân. Vì họ Lư nhạy cảm nên nàng không dám nắm giữ quyền lực, xưa nay luôn sống rất khiêm nhường. Thế nhưng Lý Huyền Lĩnh đã ba tháng chưa về, Lư Uyển Dung không nhịn được nữa.
Nàng siết chặt chén ngọc trong tay, giữa chân mày đầy vẻ lo âu, trầm giọng nói:
“Đã ba tháng không có tin tức… phu quân cẩn thận như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện… trên núi trả lời thế nào?”
Nha hoàn kia bỗng dập đầu xuống đất, thấp giọng đáp:
“Thưa phu nhân, bên trong đã phong tỏa, chúng nô tỳ không vào được, cũng không gặp được công tử.”
Tim Lư Uyển Dung như ngừng đập một nhịp, trong lòng trào dâng nỗi bất an mãnh liệt. Nàng vội vàng lấy bút mực ra, vừa cầm bút viết vừa lẩm bẩm:
“Không được, nhất định có vấn đề, phải hỏi Thanh Hồng xem sao.”
——
Lý Huyền Lĩnh qua sông, xuyên qua biển mây, hỏi thăm vài người để xác định phương hướng Lạc Hà Sơn, sau đó từ từ cưỡi gió bay đi, thỉnh thoảng lại hạ xuống đi bộ, dọc đường bình yên vô sự.
Con đường này men theo biên giới nước Từ, xung quanh vẫn còn nhiều đạo quán. Lý Huyền Lĩnh nhìn về phía trước, đi lòng vòng một lúc thì đến gần Yến Sơn. Đây là ranh giới giữa Tu Việt Tông và Thang Kim Môn. Đất hoang năm xưa giờ đã mọc lên những mầm rau xanh biếc, trong màn mưa mờ ảo trông rất đẹp mắt. Trên đường có người qua lại, khá là náo nhiệt.
“Tu Việt Tông dù sao cũng là một trong tam tông, hành sự chính trực nhất…”
Tu Việt Tông là một trong số ít những tông môn trong tam tông thất môn tuân theo đạo lý năm xưa của tiên phủ, đệ tử phần lớn tu hành trên núi, không thường xuống núi nên không có tiếng tăm gì. Ngoại trừ người được xem là đệ nhất dưới Kim Đan – Thượng Nguyên Chân Nhân, những người khác trong Tu Việt Tông đều không có danh tiếng, không ai biết đến.
“Yến Sơn… hình như có một đạo quán. Năm đó đạo quán đó bị yêu quái ép buộc, phải thu thập đồng nam đồng nữ để cho yêu quái ăn, không biết bây giờ thế nào.”
Dưới sự cai quản của Tu Việt Tông, các đạo thống không được phép tấn công lẫn nhau. Các đạo quán nhỏ và gia tộc nhỏ mọc lên san sát như rừng. Mặc dù sau lưng vẫn có những âm mưu hãm hại, hàng năm vẫn có những vụ thôn tính và mưu sát, nhưng sự cạnh tranh ở đây đã được xem là ôn hòa nhất so với những nơi khác.
Lý Huyền Lĩnh đi lòng vòng một lúc, nhìn màn mưa phùn lất phất cùng sương mù dày đặc, chợt nhớ đến đạo quán năm xưa khi mình đến trừ yêu, trong lòng thầm nghĩ:
“Lần này Tử Phủ bảo ta đến Lạc Hà Sơn, nhưng cũng không nói rõ thời gian…”
Lý Huyền Lĩnh mặc dù không phải kẻ tham sống sợ chết, đã chấp nhận sắp xếp này, nhưng vẫn muốn sống thêm vài ngày, ngắm nhìn thế gian thêm một chút. Lúc này ông thầm nghĩ:
“Đi đường xa bằng pháp thuật cũng có chút hao tổn, chi bằng ghé vào miếu nhỏ này nghỉ ngơi rồi hãy đi tiếp.”
Thế là ông hạ cánh xuống. Thời thế đã thái bình, tiểu điện được ảo trận che kín năm xưa giờ đã lộ ra, hai bên là tượng đá uy nghiêm, mưa nhỏ tí tách chảy theo gương mặt của tượng đá. Lý Huyền Lĩnh bấm tay niệm pháp, nhẹ nhàng gõ hai cái lên cánh cửa gỗ màu đỏ xám dán bùa đào, cười nói:
“Tán tu sơn dã đến bái phỏng, xin quán chủ mở cửa!”
Lý Huyền Lĩnh gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời. Trong lòng ông hơi kinh hãi, đang do dự có nên giơ tay lên gõ cửa nữa hay không thì cánh cửa màu đỏ xám chợt từ từ mở ra.
“Két…”
Cửa điện không gió mà tự mở. Gió sớm mang theo mưa phùn mát lạnh tràn vào trong điện. Lý Huyền Lĩnh lặng lẽ đứng đó, ngây người nhìn cảnh tượng bên trong.
Ngoài sân mưa lất phất, hạc trắng kêu vang. Trong điện tối om, ánh nến vàng vọt, mùi hương trầm thoang thoảng xen lẫn với mùi tanh của máu xộc thẳng vào mặt, khiến người ta buồn nôn.
Máu tươi chảy trên mặt đất, phản chiếu những tia sáng vàng. Tượng gỗ trang nghiêm, dưới chân là một đống xương trắng. Một thi thể lão đạo không đầu quỳ trước điện, tóc hoa râm rơi vãi đầy đất, theo gió nhẹ nhàng bay bay.
Chiếc bồ đoàn ở giữa đã bị một đống thi thể đạo sĩ che lấp, xương cốt chất chồng, đôi mắt trừng trừng nhưng lại không có chút oán khí nào, ngược lại còn có vẻ bình thản và yên tĩnh.
Trên đống thi thể là một hòa thượng cởi trần, lặng lẽ ngồi xếp bằng, toàn thân cơ bắp rắn chắc, hai tay chắp lại, nhắm mắt suy tư. Giữa chân mày hiện lên một vệt vàng kim, không ngừng lóe sáng.
Khắp mặt đất đầy những cánh tay đứt lìa và máu thịt, che lấp phù văn mạ vàng. Máu tươi nhỏ giọt xuống tấm vải đạo màu đỏ thẫm, phát ra tiếng tí tách, rơi lên những đường cơ bắp gần như hoàn mỹ của người hòa thượng kia. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn bất động như cũ.
“Pháp Tuệ…”
Người này chính là tăng lữ mà mười mấy ngày trước khi Lý Huyền Lĩnh đi ngang qua Triệu Quốc, đột nhiên xông lên dây dưa với ông. Lúc này, toàn thân hắn đầy máu tươi, khí tức bất ổn, ngồi xếp bằng trên đống thi thể, khắp người là máu.
Tai Pháp Tuệ khẽ động, gương mặt cương nghị đầy những vết máu khô. Mí mắt khẽ giật giật, hắn từ từ mở mắt ra, đồng tử màu vàng đỏ đầy giận dữ, lặng lẽ nhìn Lý Huyền Lĩnh ở bên dưới.
“Súc sinh xà giao, ta đã chờ ngươi lâu rồi!”