‘Thật đúng là một tòa linh trận 『Thiếu Dương』…’
Ánh sáng trong thái hư dập dờn, theo vầng quang màu xám nhạt bao phủ chân trời, vệt sáng trắng thông thiên ở phía xa càng lúc càng rõ ràng, Thượng Quan Di khẽ liếc qua, lại nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười lạnh:
“Chẳng biết là đạo thống của môn phái nào mà lại dựng nên đại trận 『Thiếu Dương』… Thời nay làm gì có đại đạo thống Thiếu Dương nào có thể truyền cho tên Ngụy Nghiệt đó.”
Khánh Tế Phương liếc mắt một cái đã nhận ra không phải phong cách của Giang Nam, cũng không trì hoãn nữa, chỉ nói:
“Nghê chân nhân!”
