“Hôm nay ngươi ra khỏi đây, ắt phải chết. Chân nhân há có thể ngày ngày theo sát ngươi, chẳng phải làm khó cho người sao? Chỉ có ngươi một mực theo ta, mới là con đường sống!”
Lời hắn nửa thật nửa giả, nói nước đôi, khiến Bạch Dần Tử dập đầu thình thịch, hô to:
“Bái tạ chân nhân! Tiểu nhân đã hiểu!”
Lý Hy Minh lặng thinh nâng chung trà, kỳ thực câu nói này của Bạch Dần Tử đã hóa giải không ít lúng túng. Lão nhân này đã quyết, hắn cũng không muốn sinh sự, bèn hỏi:
“Trưởng Hề tiền bối sinh thời đã an bài rất nhiều, Tĩnh Di Sơn có hay chăng?”