"Các ngươi, những kẻ này, không thể thay đổi, lại luôn giả vờ không thấy, các ngươi nên oán trách linh khiếu cùng vận số mới phải, đây mới là thứ bất công nhất! Ngươi ỷ vào gia thế áp đảo bao nhiêu người? Nay đến lượt ngươi oán trách gia thế, oán trách cơ duyên, lại cảm thấy đố kỵ không cam lòng..."
Tên hoàn khố kia hai mắt trợn trừng như muốn nứt ra, rên rỉ:
"Ta không..."
Nhưng hắn mới nói được một nửa, tất cả biểu cảm đều biến hóa, ánh mắt người xung quanh nhìn hắn từ thương hại chuyển sang căm ghét, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ xấu hổ, thiếu niên kia bèn bồi thêm một cước vào ngực gã hoàn khố.
"Răng rắc!"