Phúc địa Tử Yên.
Khói tím lượn lờ trong núi non trăm năm không tan, dường như mảnh đất này từ trước đến nay vẫn luôn là màu tím, những dãy núi rải rác hiện ra như một biển mây tím, lớp lớp nối tiếp, ý tiên lơ lửng.
Dòng lưu quang hiện lên giữa núi, một nữ tử áo trắng váy tím cưỡi gió bay tới, khuôn mặt tròn, mắt sáng, đôi tai nhỏ nhắn, tuy y phục trên người không tính là quá xa hoa nhưng sạch sẽ, chỉnh tề, nhìn vào khiến người ta yêu thích.
Bỗng thấy có người ở giữa sườn núi hô lên:
“Khuyết Nghi sư muội!”