Bậc thềm trắng trước đại điện hình tròn sáng lóa, ba chữ “Văn Đạo Cung” trên điện phát sáng lấp lánh. Trận pháp của đại điện chớp tắt, phát ra tiếng ù ù.
“Ù...”
Nguyên Tu và Trì Tử đều là tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ, đối phó với trận pháp đã có chỗ hỏng hóc do thiên địa biến chuyển này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Chỉ nửa nén hương sau, họ đã xoay chuyển mấy căn cơ của trận pháp, đại trận nhanh chóng mở ra.
Một luồng linh khí nồng nặc phả vào mặt, Trì Tử hơi nheo mắt, phóng tầm mắt nhìn thấy trước mắt toàn là ngọc giản bao la bất tận, vô số trận văn phức tạp dưới chân sáng lên huỳnh quang như đang thở, ngoằn ngoèo khúc khuỷu như dòng sông, tôn lên vẻ hùng vĩ tráng lệ của toàn bộ đại điện.
Linh khí phun trào, va chạm vào những ngọc phù ghi tên công pháp trên các giá đỡ phát ra tiếng leng keng, khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, thở dài nói: