Thất Môn Địch Phất chỉ kịp phun ra một ấn ký màu đen từ trong bụng, luồng khói đen cuồn cuộn còn chưa kịp bùng phát thì tia chớp và ngọn lửa đã ập xuống như vũ bão, tạo thành một màu đỏ trắng đan xen.
“Oành!”
Thất Môn Địch Phất khẽ rên lên, phun ra hai ngụm máu đen, tay lập tức kết ấn, ngưng tụ ra ba chiếc đầu lâu đen, đồng thời, miếng ngọc bội ở thắt lưng cũng vỡ vụn trong ý niệm, triệu hồi những ma đầu khác đến.
Thất Môn Địch Phất thừa biết, với việc bóp nát ngọc bội trong tình huống cấp bách như thế này, mười phần thì tám chín phần sẽ chẳng có ai đến cứu, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi xem trò vui ở cửa động mà thôi.
“Có còn hơn không...”