“Thanh Đỗ Lý Thanh Cung, gặp qua tiền bối.”
Thần thái như vậy rất được lòng người, Lân Cốc Lan Ánh mỉm cười, theo nàng vào trận, xuyên qua mấy bức tường thành, rất nhanh đã thấy một ngọn núi nhỏ, trang trí trên núi rất giản dị, không có gì đặc biệt.
Vừa vào động phủ, nàng đã thấy một nữ tử áo trắng đang ngồi bên bàn đọc ngọc giản, trong điện đặt ngang một cây thương bạc, thỉnh thoảng có tia chớp màu trắng nhảy ra, phát ra tiếng sấm nhỏ vụn.
“Đây là Lôi tu Lý Thanh Hồng…”
“Lân Cốc Lan Ánh gặp qua đạo hữu!”