Đông Hải, sóng vỗ ngàn dặm, đá ngầm lởm chởm, những ngọn sóng dày đặc từ phương đông vô biên ập tới, lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên, nối liền những đảo lớn nhỏ, cảnh sắc khác xa với trong hải vực, thái dương rực rỡ đang dần nhô lên từ phía chân trời, chiếu rọi muôn nơi.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Hồng đến hải ngoại, nàng say mê ngắm nhìn cảnh sắc, không khỏi cất tiếng hỏi:
“Tận cùng Đông Hải, có phải là nơi thần nhân cư ngụ?”
Khổng Ngọc vuốt râu, mỉm cười đáp:
“Đi thẳng về hướng đông, đến cuối Đông Hải, là không hư vô tận. Nơi đó, biển nước cuộn ngược, rơi vào hư không, càng rơi càng chậm, cuối cùng hóa thành hơi nước, lại bốc lên, trở về biển cả.”
“Nơi đó không khí không linh, cũng chẳng có thái hư, được gọi là thiên ngoại. Thời cổ, tu sĩ và yêu tộc từ tứ hải xuất phát, đi về bốn phương thiên ngoại, chưa từng có ai trở về.”
Lý Uyên Giao gật đầu, những điều này hắn đã từng nghe Lý Hi Trị kể qua, liền hỏi:
“Đã như vậy... vì sao lại muốn ra ngoài?”
Khổng Ngọc có chút cảm khái nói:
“Tu sĩ chứng được Kim Đan, tức là đạt được quả vị, lấy tâm mình thay tâm trời, tiến lên là đạo thai, nhưng trên đạo thai thì sao? Không còn đường để đi nữa...”
“Nghe nói trước kia không thể ra ngoài được, biên giới tứ hải có thiên trướng bao phủ. Trận tiên ma giao tranh ở Bình Minh Tân khiến trời thấp đi ba trượng, đất cao lên chín thước, từ đó tứ hải không còn ràng buộc, pháp thuật không còn giới hạn. Nghe nói đạo thai cảm ứng được, đại đạo ở ngoài trời, nên họ mới đi về thiên ngoại.”
Lý Uyên Giao im lặng gật đầu, một bên, Không Hành tuyên một tiếng, rồi nói:
“Hóa ra tiên giáo nhìn nhận như vậy... Thích giáo của ta thì có chút khác biệt.”
Hắn có vẻ ngại ngùng, trước tiên xin lỗi một tiếng:
“Trong điển tịch có ghi, trận chiến ở Bình Minh Tân được gọi là túc nghiệp uế kết, cũng là ranh giới giữa tiền thế và hậu thế của Thích Tôn. Tiền thế là tiên pháp hiển thế, Hạ nhân trị vì, hậu thế là thích giáo hưng thịnh, Hồ Kiệt thay Hạ...”
Không Hành đã nói rất khéo léo, nhưng sắc mặt của mấy người vẫn không được tốt cho lắm, Khổng Ngọc thì lại như đang suy nghĩ điều gì:
“Sauk hi trận chiến ở Bình Minh Tân kết thúc, Ngụy quốc diệt vong, Tề, Lương, Chu, Yến hưng thịnh rồi lại sụp đổ, nhưng đều là chính quyền Hồ Kiệt, có lẽ lời của Thích Tôn là dự ngôn về mệnh số.”
Khổng Ngọc cười mỉa, nói nhỏ:
“Năm trăm năm trước, tiên phủ phương nam còn có ý định đoạt lại phương bắc, nhưng sau khi mấy tiên phủ lần lượt sụp đổ, giờ đây chỉ còn muốn co cụm một góc mà đấu đá nhau, Thích Tôn nói cũng không sai! Tiên pháp suy vong, những gì còn lại ở phương nam đều là ma đạo!”
Mấy đệ tử Huyền Nhạc đi theo nhìn nhau, một người nói:
“Sư tôn nói không đúng, chúng ta hàng yêu trừ ma, tung hoành giữa đất trời, sao lại dính dáng tới ma đạo được!”
Gương mặt già nua của Khổng Ngọc đầy chua xót, siết chặt cây gậy gỗ trong tay, liếc nhìn Lý Uyên Giao, thở dài nói:
“Các ngươi còn trẻ... không hiểu thời thế này đâu... Đừng nói hàng yêu trừ ma, chỉ cần bước sai một bước, chính mình đã là yêu ma rồi, chứ đừng nói đến hai chữ tung hoành...”
Đám đệ tử, kẻ thì như có điều suy nghĩ, người thì không phục, Không Hành nhìn bọn họ, tuyên một tiếng đầy từ bi, tỏ vẻ rất đồng cảm.
Lý Uyên Giao thấy vẻ mặt của hắn như vậy, đoán chừng Huyền Nhạc Môn trong ma tai cũng bị ép buộc hoặc tự nguyện chia cắt, đã làm những việc dơ bẩn, chỉ lắc đầu, ôn tồn nói:
“Quý môn đã làm rất tốt rồi.”
Khổng Ngọc cười khổ, chỉ về phía trước để chuyển chủ đề, cười nói:
“Phía trước là Phân Khoái đảo, là nơi dừng chân đầu tiên ở Đông Hải!”
Đông Hải được chia thành năm đại hải vực, ra khỏi Tiệm Hồ cận hải chính là Xích Tiêu Hải, đá ngầm lởm chởm, đảo nhỏ nhiều nhất, mọi người phóng mắt nhìn, liền thấy trước mặt hiện lên một hòn đảo lớn.
Hòn đảo này rộng lớn vô cùng, trên đó xây dựng đủ loại đình đài lầu các, vô số tu sĩ bay lên bay xuống, xa xa vẫn còn ẩn hiện trong mây mù, không biết rộng lớn đến đâu.
Khổng Ngọc cười nói:
“Nơi này gọi là Phân Khoái đảo, hỏa mạch trên đảo rất mạnh, thậm chí còn hơn cả Hỏa Sơn đại mạc, là một trong những cảnh đẹp của Đông Hải.”
Mọi người đều rất ngạc nhiên, đám đệ tử Huyền Nhạc hỏi đủ thứ, gương mặt già nua của Khổng Ngọc đầy tự hào, giới thiệu:
“Hòn đảo này được đặt tên bởi một vị tiên nhân của Nguyệt Hoa Nguyên Phủ, gọi là Doanh Trắc tiên nhân. Nghe đồn tiên nhân đã bắt được một người tên là Quải Ly ở trên đảo này.”
“Người này đã chứng được quả vị Thiếu Dương, bất tử bất diệt, tiên nhân sợ không thể tiêu diệt hoàn toàn, để hắn chuyển thế tu lại, bèn lấy cây trâm ngọc bạch trên tóc, chia hắn thành ba phần.”
“Một phần vứt ở Bắc Minh, hóa thành một nữ tử, gọi là Bắc Diệu nương nương, một phần ném ở Tây Nguyên, hóa thành ma đầu Tây Yến, còn một phần chìm dưới đáy Đông Hải, được long tộc mang đi, trở thành Đông Hải Hi Dương Long Quân hiện nay.”
Lý Uyên Giao nghe mà kinh hãi, thầm cảm nhận được phong khí của Đông Hải, những lời này ở Thanh Trì một câu cũng không dám nói, nhưng ở Đông Hải lại có thể công khai như vậy. Hắn chỉ hỏi:
“Cả ba vị này đều là Kim Đan?”
Khổng Ngọc đáp:
“Chỉ biết Bắc Diệu nương nương và Long Quân đều là Kim Đan tu sĩ, còn vị ở Tây Nguyên kia chỉ là truyền thuyết...”
“Nếu là thật... chẳng phải một đạo quả vị Thiếu Dương bị chia thành ba đạo Kim Đan... ba người đều là Kim Đan sao...”
Một đệ tử Huyền Nhạc nghi ngờ hỏi:
“Như vậy sao gọi là chia được!”
Khổng Ngọc cười hắc hắc, đáp:
“Tiểu tử biết gì! Năm đó Hợp Thủy Ly Long cửu tử, Lục Giải Hợp Thủy, một Kim Đan còn có thể hóa sinh ra chín Kim Đan, huyền diệu của Kim Đan, sao các ngươi có thể suy đoán được!”