Thiên Khuyết giọng điệu lạnh như băng, Tố Miễn lại tỏ vẻ như không biết điều, khẽ cất giọng:
“Lợi hại… Rốt cuộc là mưu kế của Kim Nhất lợi hại, thứ như 【Khí Thạch Ma Thai】 này mà cũng có thể nhờ tay kẻ khác luyện thành. Ta đã nói Khổng Trường Hề, một kẻ sa cơ lỡ vận, dù có bản lĩnh ngút trời cũng không thể nào có được 【Khí Thạch Ma Thai】… Xem ra là đại chân nhân của quý đạo đã bày sẵn diệu kế, dựng xong cốt tủy, chỉ còn thiếu bước tế luyện huyết nhục, việc bẩn thỉu mệt nhọc đều để người khác làm, hay, quả thật là hay.”
Những năm tháng bôn ba bên ngoài dường như chẳng hề bình lặng, khí chất nhàn vân dã hạc của lão cư sĩ này đã phai nhạt đi nhiều, phảng phất một vẻ tang thương vì bôn ba lao lực. Lão cười một tiếng, đè nén cảm xúc nói:
“Ta đã nói mà, người cẩn trọng như Trường Hề sao lại vô cớ bị vạch trần, chắc hẳn cũng là do quý đạo ra sức… Rốt cuộc, lại nhờ ta đến Giang Nam một chuyến, thứ này cuối cùng lại được tẩy sạch mà quay về…”
Đây dường như không phải điểm khiến lão phẫn nộ, lão nói đến cuối cùng, trong mắt mới âm thầm dâng lên một cỗ oán khí, cười như không cười nói: