Lời hắn kiên định, vang vọng trong chốn tiên thần hoang vắng, phong vân đủ màu trên trời không ngừng run rẩy theo lời hắn, sau bức màn mờ mịt, kim quang lấp lánh. Vị đạo chính kia ngừng lại chốc lát, rồi cất lời:
“Cứ để nó loạn, lẽ nào loạn được đến Diệu Phồn Thiên?”
Lời của hắn vẫn bình đạm như nước:
“Diệu Phồn Đạo Cung của ta là đệ nhất đại cung của Thông Huyền Cung, tổ sư danh liệt Huyền Hạ Ngũ Tiên, người đã phụng Huyền Tượng của Thông Huyền Chủ mà tu hành, là Thông Huyền Tiên có tên có tuổi. Mậu Quang cũng phải nể mặt bọn ta một phần, hà tất phải sợ loạn thế?”
Vương Tử Gia nghẹn lời, bao điều muốn nói bị chặn lại trong lòng, hắn ngẩn ra. Nhân vật sau bức màn kia có chút cảm xúc dao động, rồi tiếp tục nói: