Tâm tư Tư Đồ Khố cũng hiểu, Văn Hổ cùng Bình Vương Tử dĩ nhiên không muốn đắc tội với Đường Kim Môn, cũng sẽ không bốn phía lôi kéo hắn không buông, cách tốt nhất dĩ nhiên là giả bộ như không nhìn thấy, như vậy mới để cho mình có thể chạy ra được…
"Tiếc là… chức vụ béo bở như vậy, sau này e là không thể nhận được nữa."
Tư Đồ Khố hành một đoạn, từ trong rừng đi ra, mắt còn chưa nhìn thấy, linh thức đột nhiên căng thẳng! Đã quan sát được trên đỉnh núi xa xa, dưới một cây tùng già đang ngồi một thanh niên mặc giáp trụ màu vàng trắng.
Nhìn từ xa, đôi mắt của thanh niên này khép chặt, tư thế ngồi xếp bằng, bên cạnh cắm một thanh đại kích hình dạng kỳ lạ, hai tay yên lặng đặt trên đầu gối kết ấn, không hề động đậy.
Tư Đồ Khố ngẩn ra một chút, đôi mắt của thanh niên này đột nhiên mở ra, đồng tử màu vàng kim xuyên qua đêm tối, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Khố, thanh đại kích kia trên mặt đất khẽ lay động.