Không Hằng cưỡi gió trở về Thanh Đỗ Sơn, trời đã tối hẳn. Lý Huyền Tuyên đang đứng trong đại điện chờ đợi, lão nhân hồn vía lên mây, vẫn chưa hoàn hồn sau dị tượng đáng sợ vừa rồi.
Hai người đáp xuống, Lý Huyền Tuyên vội vàng ra đón, thấy cả hai đều bình an vô sự mới mừng rỡ. Lão nhìn người này rồi lại nhìn người kia, thấy Lý Hi Minh có vẻ ngẩn ngơ, Không Hằng thần sắc phức tạp, ý cười trên mặt Lý Huyền Tuyên dần tắt:
“Đây là…”
“Lão đại nhân.”
Không Hằng chắp tay rất cung kính, cúi chào rồi ôn tồn nói: