Lời nói này như sấm vang bên tai Phục Hạp, nhiều ký ức ùa về và những nghi ngờ trước đây cũng dần sáng tỏ. Phục Hạp trầm giọng nói:
“Vậy tại sao ngươi cố chấp như vậy?”
“Cố chấp sao?”
Không Hằng cười lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Hôm sau ta trở về chùa, những lời của các vị Ma Ha hôm ấy đã quên sạch. Ta lật kinh sách ra đọc, nhưng từng chữ như nhảy ra khỏi trang, lần lượt bay về phía Triệu, Yến.”