Bên này Lý Huyền Tuyên đồng ý, Không Hằng nhanh chân ra khỏi đại điện, lão viên im lặng đi theo phía sau, Không Hằng nhẹ giọng nói:
“Không biết người đến là địch hay là bạn, ít nhất là một thích tu, ta đi ra ngoài thử một chút trước, lão tiền bối chờ trong trận một lát.”
Bạch Viên hơi gật đầu, đến khi ra ngoài đại trận, Không Hằng cưỡi gió bay lên, quả nhiên thấy một lão hòa thượng đứng trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Mặt lão hòa thượng này đầy nếp nhăn, trong tay cầm gậy, sắc mặt bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng, trên người khoác một chiếc cà sa màu vàng sẫm, để lộ hơn nửa cánh tay, cường tráng có lực, đường nét rõ ràng, phản chiếu ánh sáng trắng nhạt dưới ánh mặt trời.
Cà sa màu vàng sẫm trên người ẩn hiện phù văn hình tròn, dưới ánh sáng chiếu rọi, nó sáng lấp lánh như vảy cá, cây gậy dài treo trên tay, toàn thân có màu trắng ngọc.