Lý Hi Minh cùng đệ tử Hành Chúc Đạo mặc áo đỏ tiến vào bảo khố. Trần Huyễn Dụ đi trước, Lý Thanh Hồng chậm hơn một bước, nhẹ nhàng theo sau, có chút xuất thần.
Hành Chúc Đạo là chính đạo, nhưng Lý Thanh Hồng lại không dám hoàn toàn tin tưởng. Nàng có muốn đổi lấy gì cũng chỉ có thể tìm Hành Chúc, không thể tìm đến nhà khác.
Không còn cách nào khác, phần bảo vật Vương Phục ban cho nàng cũng là Tịnh Cổ nhất hệ, đã lộ trước mặt Hành Chúc tu luyện Tịnh Cổ, còn lý nào lại cất đi được? Khát khao của Bạch Ngọc Trang lộ rõ ra ngoài, Lý Thanh Hồng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng nghĩ sâu hơn, nàng lại không khỏi nghi ngờ:
“Vương Phục mang ra là linh vật Tịnh Cổ, có phải đã nằm trong toan tính của Hành Chúc? Lần đi này thuận lợi như vậy, Huyền Nhạc Môn vì sao lại xúi giục nhà ta đi chuyến này, chắc chắn là có ý đồ khác.”