“Bốn mạch cân bằng, đều dựa vào sống chung với nhau từ nhỏ với hệ Thanh Đỗ, nếu như hậu duệ Minh Dương lớn dần, Minh Dương vốn đã chuyên quyền, sao có thể xưng huynh gọi đệ với phàm tục? Sợ rằng tự xưng đích hệ, coi thường bốn mạch.”
Hắn không biết mình có thể nhìn thấy ngày đó hay không, nhưng Lý Huyền Tuyên nhìn thấy quá nhiều thứ, lão nhân này ngồi vào vị trí, suy nghĩ:
“Chuyện này còn phải hỏi Hi Tuấn, cũng không biết thương thế của hắn như thế nào rồi.”
Nếu không phải có bảo dược “Địa Vọng Huyết Thạch” kia, ngày đó Lý Hi Tuấn đã phải ngã xuống ở trên hồ, bế quan mấy năm nay không có tiếng động gì, lão nhân cũng không dám quấy rầy.
Lý Hi Minh đi ra khỏi đại điện, mới đi tới trước Đan Các của mình, đã có mấy người chờ ở bên ngoài các, người cầm đầu chính là An Tư Nguy, phía sau đi theo một nam nhân trung niên, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, bên cạnh dắt theo một nữ nhân, trong tay còn nắm một đứa trẻ.