Vừa ra khỏi đại trận, song mục Lý Hi Hữu đã ngưng tụ hào quang, thế giới trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.
Đông dương ôn hòa của Bạch Hương cốc, trên đồi đều là cây phong, đè nặng tầng tuyết trắng tựa mây, thiên địa một mảnh trong trẻo, giờ phút này đã hóa thành màu xám đen, ngẩng đầu nhìn lại, một mảnh mông lung.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, tuyết trắng tối sầm, trong núi rừng đổ bóng âm u dày đặc, bốn phía pháp quang đã có thể bỏ qua không tính, chỉ có từng đạo ma quang tung người nhảy lên, nâng lên từng cái đuôi lửa đen.
Bạch Hương cốc dưới chân đã bị san bằng, trong đống ngói vụn đổ nát dựng lên vài bộ khung xương cô đơn, đầu người cũng đã bị người lấy đi làm pháp khí, bụi bặm màu xám vàng trôi nổi trên mặt đất, vết máu khô khốc trên xương trắng âm trầm.
Một mảnh ma thổ tốt đẹp…