Đại Lục Thần Chi.
Vùng ngoại vi của Đầm Lầy Tử Vong.
Bốn gã thanh niên đang cẩn thận đi trong Đầm Lầy Tử Vong.
Trong bốn người này, có ba người là Vũ Hoàng cửu cấp, một người là Vũ Đế nhất cấp.
Có thể nói thực lực của bọn hắn cũng không tệ.
Tuy nhiên, tại Đầm Lầy Tử Vong này, thực lực như vậy vẫn không đủ xem.
"Mọi người cẩn thận một chút, đám cá sấu trong Đầm Lầy Tử Vong ít nhất cũng có thực lực Địa cảnh. Đừng để cho nó đánh lén, lật thuyền trong mương."
Thanh niên Vũ Đế trong bốn người lại một lần nữa nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, đừng để cho cá sấu đánh lén.
"Hắc hắc. . . Có lão Cao ở đây, chỉ là đám ma thú Địa cảnh tầm thường mà thôi, có thể tạo thành uy hiếp gì chứ?"
Một thanh niên tên là Vân Đài có chút lơ là nói.
"Vân Đài huynh, ngươi không thể nói như vậy."
Thanh niên Vũ Đế được gọi là lão Cao kia lắc đầu.
Hắn tên là Cao Chấn, là người cầm đầu cũng là người lãnh đạo tiểu đội này.
"Nếu là ma thú Địa cảnh tầm thường, quả thực nó không tạo thành uy hiếp gì với chúng ta.
Nhưng đây là cá sấu, chỉ cần là cá sấu Địa cảnh cao giai, thực lực của nó đã có thể sánh ngang với Thiên cảnh.
Không chỉ như vậy, có một số cá sấu sống theo bầy đàn. Một khi ngươi phát hiện ra một con, như vậy rất có thể xung quanh nó còn có mấy chục thậm chí là mấy trăm con.
Vì vậy, chúng ta cẩn thận vẫn hơn."
Cao Chấn rất nghiêm túc nói.
Hắn đã từng chứng kiến sự đáng sợ của đám cá sấu sống theo bầy đàn. Vì vậy, không chỉ bản thân mà cả ba người đồng bạn còn lại cũng phải luôn luôn cảnh giác.
Sau khi nghe thấy lời nói của Cao Chấn, ngoài Vân Đài ra, sắc mặt của hai người còn lại có chút biến hóa.
Hiển nhiên bọn hắn cũng biết sự lợi hại của đám cá sấu sống theo bầy đàn kia. Vì vậy, bọn hắn sẽ không tiếp tục lơ là nữa.
Một người trong hai người này tên là Trần Vĩnh Nghĩa, bộ dạng tiểu tử này rất đẹp trai.
Người còn lại tên là Thái Nhã Bình, là một nữ hán tử, si mê khuôn mặt đẹp trai của Trần Vĩnh Nghĩa.
"Yên tâm đi. Hôm nay trước khi xuất môn, ta đã bói toán một chút. Chuyến đi Đầm Lầy Tử Vong lần này của chúng ta có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, hơn nữa còn đạt được chỗ tốt rất lớn."
Lúc này, trên mặt Vân Đài lại lộ ra một nụ cười tự tin, dáng vẻ như đã có mưu tính.
Tuy nhiên sau khi nghe thấy lời nói của Vân Đài, trên mặt những người khác đều lộ ra một thần sắc khác thường.
"Ta nói này Vân Đài, thuật bói toán của ngươi đã từng chuẩn chưa?"
Cao Chấn nhìn Vân Đài với vẻ không tự nhiên.
Nếu như hắn không nói đến chuyện bói toán này, hắn vẫn có một chút tự tin để cho mọi người tiến vào Đầm Lầy Tử Vong lịch lãm mà bình yên vô sự.
"Quác quác. . . Theo ta được biết, kể từ khi Vân Đài huynh mê mẩn bói toán, đến hiện tại đã bói được tổng cộng 17638 lần, không có một lần nào đúng."
Trần Vĩnh Nghĩa cười quái dị, hắn không có ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này.
"Thở dài. . . Có thể làm được điều này, Vân Đài huynh, ngươi cũng được coi là một nhân tài, một nhân tài độc nhất vô nhị."
Sau khi Trần Vĩnh Nghĩa nói xong, còn giơ ngón tay cái về phía Vân Đài.
Nếu một người bói toán một lần không đúng cũng coi như xong, hai lần không đúng cũng không sao, nhưng nếu bói toán hơn một vạn lần đều không đúng, như vậy đây tuyệt đối là một sự tồn tại có một không hai.
Sau khi nghe thấy lời nói này, Vân Đài lập tức nhảy lên phản bác.
"Các ngươi biết cái rắm, ta nói cho các ngươi biết, chính vì ta chưa từng đúng, cho nên càng ngày càng tới gần mục tiêu đúng."
Lời nói của Vân Đài khiến khóe miệng của Cao Chấn và Thái Nhã Bình ở bên cạnh không khỏi co rút một chút.
Vân Đài còn rất tự tin vỗ ngực, tiếp tục nói:
"Ta dám khẳng định, lần này thuật bói toán của ta nhất định sẽ đúng, Vân Đài ta nói."
Vân Đài nói cực kỳ tự tin, tuy nhiên trên mặt ba người còn lại đều lộ ra nụ cười khinh thường.
"Hắc hắc. . . Lời này ta đã nghe hơn một vạn lần rồi."
Trần Vĩnh Nghĩa lạnh lùng nói.
Gần như mỗi một lần, quá trình và kết quả của sự tình đều không giống với bói toán của Vân Đài, Vân Đài đều dùng lời này để ứng phó.
Lỗ tai của mọi người đã nghe tới mức mọc kén rồi.
"Trần Vĩnh Nghĩa, ngươi có ý gì? Ta nói cho ngươi biết lần này tuyệt đối là thật."
Vân Đài không vui nói.
Lần trước hắn không có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Đây là lần đầu tiên sau hơn một vạn lần thất bại, hắn có cảm giác khác biệt.
Đối với kết quả bói toán lần này, hắn có một vạn phần tin tưởng.
Chính là tự tin như vậy!
Cho dù đầu rơi máu chảy cũng không thay đổi!
"Mọi người đừng cãi nhau nữa, các ngươi thật sự muốn dẫn cá sấu tới sao?"
Lúc này, Cao Chấn mở miệng nhắc nhở.
Lúc này Vân Đài và Trần Vĩnh Nghĩa mới an phận lại.
Tuy nhiên, trong đầm lầy cách đó không xa, có rất nhiều con mắt lộ ra khỏi mặt nước, đang dùng ánh mắt tham lam nhìn bốn người Cao Chấn.
Bốn người cẩn thận đi tới phía trước một đoạn đường, Cao Chấn với độ cảnh giác cao phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Hắn luôn có cảm giác như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Cho dù Cao Chấn có cảnh giác hơn nữa cũng đã muộn rồi.
Có mấy trăm con cá sấu đã vây chặt bọn hắn lại.
Sau khi Cao Chấn phát hiện ra phía trước và hai bên có cá sấu, lập tức lớn tiếng hô: "Không ổn, mau lui lại!"
Sau khi cá sấu phát hiện ra mình bị phát hiện, lập tức không ẩn nấp nữa.
"Gào!!"
Một tiếng gào thét vang lên, cá sấu đồng loạt từ trong đầm lầy lao ra.
"Không ổn, chúng ta bị cá sấu bao vây rồi."
Cao Chấn nhìn thấy cá sấu bốn phương tám hướng, trong lòng run lên, âm thầm kêu không ổn.
Sau khi cá sấu lao ra khỏi đầm lầy, lập tức tấn công về phía bốn người Cao Chấn.
Bốn người Cao Chấn vừa phòng thủ vừa lui về phía sau.
"Ầm ầm ầm!!"
Tiếng linh lực bạo liệt liên tiếp vang lên.
Thực lực của đám cá sấu này cũng có cao thấp, nhưng thấp nhất cũng là Huyền Linh.
Hơn nữa da của cá sấu rất dày, ngoại trừ Cao Chấn, công kích của ba người còn lại không tạo thành thương tổn trí mạng gì với cá sấu.
Máu chảy ra từ trên người những con cá sấu bị thương khiến con mắt của những con cá sấu khác đều đỏ lên, làm cho chúng nó càng trở nên tàn bạo hơn.
Hơn nữa mùi máu tanh này hấp dẫn đám cá sấu ở xa xa tới.
Trong khoảng thời gian ngắn cá sấu ngày càng nhiều, dày đặc một mảnh.
"Thấy không, thấy không, ta đã nói gì, Vân Đài chết tiệt, ngươi không nói chuyện bói toán còn đỡ, ngươi vừa nói, tất cả mọi người đều phải lưu lại cái mạng nhỏ ở chỗ này."
Nhìn thấy cá sấu càng ngày càng nhiều, hai chân của Trần Vĩnh Nghĩa cũng bắt đầu run rẩy.
May mắn là tiểu fan nữ Thái Nhã Bình của hắn đủ mạnh mẽ, nếu không Trần Vĩnh Nghĩa đã bị cá sấu kéo đi rồi.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, lần này tuyệt đối không thể sai được. . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!"
Hiện tại tâm lý của Vân Đài có chút sụp đổ.
Trước kia đều là đánh đánh nháo nháo, nhưng lần này liên quan đến cái mạng nhỏ của mình.
Sao lần này mình lại bói toán sai được?
Cảm giác của mình sao có thể sai được?
Vân Đài vừa nghĩ vừa thất thần, một con cá sấu nắm bắt được cơ hội, cái đuôi cứng hơn cả sắt thép trực tiếp quét về phía lồng ngực của hắn.
"Phốc!!"
Vân Đài phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn thấy một cái miệng lớn đẫm máu đang lao về phía mình, mắt muốn nứt ra.
Mình xong rồi.
"Phốc!!"
Máu tươi văng tung tóe!
Con cá sấu cắn về phía Vân Đài bị Cao Chấn ở bên cạnh chém thành hai nửa.
Cho dù có Cao Chấn với cảnh giới Vũ Đế ở đây, trong khoảng thời gian ngắn mọi người sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Cao Chấn cũng lộ ra vẻ mỏi mệt.
Vân Đài nhìn thấy Cao Chấn với vẻ mặt mỏi mệt, trên mặt lộ ra vẻ chết lặng.
"Xong rồi, lần này chúng ta sẽ trở thành phân của cá sấu."