Ba người nhanh chóng đến sương phòng trên lầu hai, Dương Thừa Húc nằm trên tháp, đôi mắt vô thần nhìn mông lung.
"Nhìn gì thế? Ngẩn người ra rồi sao?"
Dương Chính Sơn vỗ vỗ lên mặt hắn, nói.
Dương Thừa Húc hoàn hồn, gương mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Thúc tổ!"
"Để ta xem nào!" Dương Chính Sơn liền dùng linh thức xem xét thương thế của hắn.