Khương Bách Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Vân Tiêu, khẽ thở dài một tiếng, "Tại hạ muốn hỏi Chân nhân chuyện này nên xử lý thế nào?"
"Ha hả, chuyện này cứ để Thái Thượng Trưởng Lão và Tông chủ đau đầu đi, bần đạo không thể quyết định được!" Vân Tiêu phất tay áo dài, tiêu sái rời đi.
Vân Tịch từ đầu đến cuối không nói lời nào, nàng nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn đan lô của Dương Chính Sơn, đôi mắt sáng lấp lánh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vân Tiêu rời đi, nàng cũng lập tức theo sau, không hề có ý định nói chuyện.
Kỳ thực tại Huyền Thanh Tông, địa vị của Tiên tu Trúc Cơ vô cùng khó xử. Luận về địa vị, dường như rất cao, trên cả các trưởng lão Võ Thần, thậm chí trên cả Tông chủ, chỉ kém Thái Thượng Trưởng Lão Lâm Đạo Uyên. Thế nhưng luận về quyền lực, Vân Tiêu và Vân Tịch chỉ là Phong chủ Tiên Duyên Phong mà thôi, hai người chỉ có thể quản lý mảnh đất nhỏ Tiên Duyên Phong này, ngoài Tiên Duyên Phong ra, hai người chẳng quản được gì cả.