Hậu viện chỉ có mấy người đó thôi, suốt ngày nhìn mặt nhau cho nên một cái nhướn mày của Thôi Dao thôi, Ngu Tu Dung cũng biết là vừa rồi mình khoe khoang hơi quá, tỏ ra khiêm tốn chút:" Cũng không phải được tất cả, con bé Tư Tư bị ta chiều hư."
"Chuyện này thì phải xem so với ai chứ, nhìn Tư Tư lại nhìn công chúa Đại Đường khác, luận võ, một mình Tư Tư có thể bóp chết cả đám, luận thủ đoạn, Tư Tư có thể hạ độc chết cả đám. Ngay cả luận văn tài, thì bài Tằm phụ ngâm đủ khiến không một công chúa nào dám lên mặt. Lấy cái gì mà so." Thôi Dao dốc không biết bao nhiêu tâm lực dạy bảo Lý Tư, tất nhiên là phải bênh đệ tử rồi:
Chuyện bài thơ Tàm phụ ngâm mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nếu nói toán học thì Lý Tư còn có chút bản lĩnh, chứ ngâm thơ ấy à? Làm gì có cái đầu óc đó.
Bài thơ đó chắc Vân Sơ phải vắt óc nghĩ ra được, vì làm ra bài thơ đó không cần văn tài, cần trái tim lương thiện là được.
"Chuyện nó dùng độc, ta không tán thành chút nào, sợ mọi người xa cách nó." Ngu Tu Dung thở dài: