Lão giả cười nói: "Thần Tử một lòng lo lắng an nguy của Linh Lung Chư Giới, coi đó là trách nhiệm của bản thân, quả là phúc khí của Linh Lung Giới, cũng là may mắn của Thái Cổ Thần Tông!"
"Không dám nhận lời khen của trưởng lão, hết thảy đều là phận sự của Huyền Tiêu. Làm phiền trưởng lão lúc rảnh rỗi, để mắt tới hắn nhiều hơn, dù sao người này đã từng có tiền lệ ra tay, an nguy của Linh Lung Giới Vực, không được phép xảy ra sai sót."
"Thần Tử yên tâm!"
Diệp Huyền Tiêu bước ra khỏi Giám Thiên Các, trên mặt mang theo nụ cười.
Các tu sĩ nhìn thấy hắn đều hành lễ, vẻ mặt cung kính.