Sau bát trọng thiên kiếp, đất trời dường như chìm vào tĩnh lặng chết chóc, ngay cả gió cũng ngừng thổi, toàn bộ mặt biển cũng hiện lên vẻ yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có đám kiếp vân không ngừng ngưng tụ và cuộn trào mới cho thấy thiên kiếp vẫn chưa kết thúc.
Lý Diệu Huyên đứng trong tiểu viện, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng người trên đỉnh núi không xa.
Cố Nguyên Thanh vì muốn để nàng cảm nhận được khí tức của thiên kiếp nên đã không che chắn, mà nàng cũng không cần lo lắng sẽ bị thiên kiếp liên lụy. Nhờ vậy, nàng càng có thể nhìn rõ những biến hóa trong đó, điều này tự nhiên sẽ có lợi ích rất lớn cho việc đột phá hư tiên chi kiếp của nàng sau này.
Đối với việc Lý Diệu Huyên cũng có thể thành tựu hư tiên, Cố Nguyên Thanh không hề nghi ngờ, thậm chí y còn cho rằng thời gian nàng hao tốn có lẽ còn ngắn hơn mình.
Cố Nguyên Thanh tuy có thể mượn sức mạnh của động thiên Bắc Tuyền, nhưng bản thân việc tu hành lại là từng bước đi lên, trong khi thực lực của Lý Diệu Huyên thăng tiến lại vượt xa trạng thái tầm thường.
