“Vẫn chưa, đại sư tỷ vẫn luôn bế quan.” Mục Sơ Hạ nói, thực ra, nàng bái Vân Ánh Hà làm sư phụ còn trước cả Lý Diệu Huyên, đáng lẽ Lý Diệu Huyên phải gọi nàng là sư tỷ mới đúng, nhưng Lý Diệu Huyên đã đột phá Âm Dương Chu Thiên cảnh, lại được phong làm đại sư tỷ của tông môn, nên bất cứ đệ tử nào trong tông môn cũng đều phải gọi như vậy, nàng cũng không ngoại lệ.
Vân Ánh Hà nói: “Pháp trận trong núi đã kiểm tra kỹ càng chưa? Đừng để xảy ra sai sót.”
“Sư tôn yên tâm, mỗi ngày đệ tử đều kiểm tra các pháp khí trận cơ một lần. Các đại pháp trận, các điểm nút cũng đều có Thiên Nhân cảnh trấn thủ, tuyệt đối không có ai lên đây quấy rầy sư tỷ tu hành được đâu.” Mục Sơ Hạ nói.
Vân Ánh Hà khẽ gật đầu: “Đừng nên lơ là. Diệu Huyên có thể độ kiếp thành công hay không liên quan đến tương lai của Linh Khư Tông, cũng liên quan đến nhất mạch Cửu Kiếp của chúng ta. Ngay cả trong tông môn, cũng chưa chắc tất cả đều mong Diệu Huyên có thể độ kiếp thành công, còn bên ngoài tông môn thì càng không cần phải nói.”
“Đệ tử minh bạch!”
