“Dù là dị bảo cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi, mưa lớn thế này, ai dám ra ngoài? Đó chẳng phải là tìm chết sao, cho dù là Thiên Nhân ở bên ngoài cũng không trụ được bao lâu.”
Nghe mấy người này nói chuyện, vài tu sĩ đang tĩnh tu trong thạch điện cũng tò mò bước tới.
Đột nhiên tất cả mọi người đều im lặng nhường ra một lối đi, một tráng hán cao lớn với vết sẹo dữ tợn trên mặt bước ra.
Có người còn cúi người nói: “Khúc tiền bối.”
Tráng hán lãnh đạm gật đầu, ánh mắt hướng về vệt sáng phía xa, đột nhiên hai con ngươi của hắn loé lên ánh sáng, rõ ràng là đang vận dụng đồng thuật, cố gắng nhìn rõ vệt sáng kia rốt cuộc là gì.
