“Người dẫn đường?” Sa Thông Thiên nhìn Cố Nguyên Thanh, nhàn nhạt nói: “Nếu các hạ cùng hai người này không có ân oán gì lớn, vậy Sa mỗ ta khuyên một câu, hai người này tâm thuật bất chính, các hạ e là đã bị bọn chúng lừa gạt. Sa mỗ ta cùng hai người này có ân oán, các hạ tốt nhất đừng nhúng tay vào, như vậy, đối với mọi người đều tốt!”
Sa Thông Thiên tuy tự thấy không sợ Cố Nguyên Thanh, nhưng đồng thời cũng không muốn đắc tội, dù sao cũng không rõ lai lịch của Cố Nguyên Thanh, lại nhìn Tống, Cốc hai người cung kính với Cố Nguyên Thanh, suy đoán tu vi của hắn hẳn cũng không yếu. Đồng thời hai người lại không có tranh chấp lợi ích, tự nhiên không muốn kết thù, thế nhưng, hắn cũng không muốn cứ thế bỏ qua Tống, Cốc hai người mà hắn khó khăn lắm mới tìm được.
Trong mắt hắn, đây cũng coi như là cho Cố Nguyên Thanh một bậc thang để đi xuống.
Tống Thiên Thụy và Cốc Thừa Bình đều nhìn về phía Cố Nguyên Thanh, Tống Thiên Thụy cắn răng nói: “Tiền bối, đây là ân oán của hai người bọn ta, không dám…”
Ánh mắt Cố Nguyên Thanh nhìn tới, lời Tống Thiên Thụy chợt ngừng lại.
