"Hóa ra là đạo hữu của Vạn Tượng Tông, bỉ nhân là Cố Nguyên Thanh, vẫn luôn tiềm tu ở Bắc Tuyền Sơn." Cố Nguyên Thanh chắp tay.
"Bắc Tuyền Sơn?" Hai người của Vạn Tượng Tông nhìn nhau.
Cố Nguyên Thanh mỉm cười: "Chỉ là một nơi ở hải ngoại thôi, chẳng có danh tiếng gì, hai vị đạo hữu chưa từng nghe qua cũng là chuyện thường tình."
"Thì ra là đạo hữu đến từ hải ngoại, tại hạ vẫn thường nghe nói tiên sơn ở hải ngoại nhiều như sao sa, nhiều như cát sông Hằng. Nơi có danh tiếng chẳng được một phần vạn, còn những nơi vô danh vô chủ, chờ người hữu duyên đến phát hiện thì không biết bao nhiêu mà kể. Chân Tiên thời xưa cũng đa phần thích để lại di trạch ở hải ngoại, ẩn mình nơi sóng biếc.
Nói ra cũng hổ thẹn, tại hạ tu hành đến nay vẫn chưa từng đặt chân đến hải ngoại. Hôm nay được làm quen với đạo hữu, thực là vinh hạnh vô cùng. Chẳng hay đạo hữu hôm nay còn có việc gì quan trọng không? Nếu không, hay là để sư huynh đệ chúng ta làm chủ, tìm một nơi thanh tịnh nhã trí, chuẩn bị vài chung rượu nhạt, dăm ba tuần linh trà, cũng là để cho những kẻ quanh năm ở nội lục như chúng ta được nghe về sóng cả hải ngoại hùng vĩ ra sao, tiên đảo kỳ tuyệt thế nào, cùng những điều tiêu dao mà đạo hữu đã trải qua, không biết đạo hữu có thể hạ cố nhận lời chăng?" Quý Thường của Vạn Tượng Tông nói.
