Những vị vãn bối trong nhà Cố Nguyên Thanh, bà đều đã gặp qua, chỉ có vị này là vô cùng xa lạ. Cách ăn mặc, khí tức trên người đều không giống thị nữ, trong lòng bà không khỏi có chút suy đoán. Nhưng thân là người hầu, bà cũng chỉ dám nghĩ, không dám hỏi nhiều, chỉ là trong lòng do dự không biết lát nữa có nên bẩm báo chuyện này với thiếu chủ một tiếng hay không, nhưng cuối cùng bà vẫn đè nén ý nghĩ này xuống tận đáy lòng.
Bà rất rõ địa vị của mình, cho dù Cố Nguyên Thanh đối xử với bà rất khách khí, nhưng bà cũng vô cùng hiểu rõ thân phận và địa vị của bản thân, không dám vượt quá giới hạn dù chỉ nửa phần. Chuyện của chủ tử không tới lượt một người hầu như bà can dự.
Phượng Tử Y đặt ấm trà xuống, lại tò mò hỏi: “Công tử, ngài có nhìn thấy gì trong Niết Bàn hỏa chủng ở thức hải của thiếp không?”
Vài ngày trước, nàng vì sự an nguy của Ma Hoàng nhất tộc, đã bị Cố Nguyên Thanh gieo xuống Hồn Ấn.
Còn hôm nay, nàng vận dụng thiên phú thần thông, kích phát huyết mạch, làm bùng lên Niết Bàn Chi Hỏa mà Ma Hoàng tiên bối lưu lại trong thân thể, thứ vốn chưa được nàng hoàn toàn luyện hóa.