“Vì để ngươi vượt qua kiếp nạn này, tông môn đã hao phí vô số thiên tài địa bảo, Thông Minh trưởng lão cùng ba mươi sáu vị vệ sĩ cảnh giới Âm Dương đã ở trước Minh Sắc Bi, hộ trì thần hồn cho ngươi suốt trăm năm, vậy mà giờ đây ngươi lại nói cho ta biết chủ thân của ngươi bị mắc kẹt, sống chết không rõ?”
“Đồ nhi khiến sư tôn thất vọng rồi!” Diệp Huyền Tiêu run giọng nói.
“Trước khi ngươi xuất phát, ta đã căn dặn ngươi thế nào? Cố Nguyên Thanh cùng vi sư giao đấu một trận mà không hề rơi xuống hạ phong, bảo ngươi phải hết sức cẩn trọng, cố gắng không phạm sai lầm, chỉ cần ngăn cản hắn chưởng khống Đạo Nguyên Cấm Địa, nhưng kết quả thì sao? Ngươi khiến tâm huyết trăm năm của tông môn hủy hoại trong chốc lát! Huyền Tiêu, ngươi thật khiến vi sư thất vọng.” Lời nói của Mục Thiên Hằng lạnh như băng.
“Chân thân của đồ nhi chắc chắn bị mắc kẹt trong pháp trận, bị một bảo vật nào đó không rõ lai lịch chia cắt với thiên địa. Nhưng trên chân thân của ta có Minh Sắc Chủ Phù, Cố Nguyên Thanh kia không thể giết được ta, kính xin sư tôn ra tay cứu giúp!”
Diệp Huyền Tiêu cắn răng khấu đầu thỉnh cầu, khi hắn tiến vào Minh Sắc Bi vốn chỉ là một phân thần, sau khi chưởng khống Trấn Uyên Minh Sắc mới bổ sung hoàn chỉnh bản nguyên. Nay chủ thân bị mắc kẹt, lại đánh mất chủ phù, tuy không đến nỗi ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đối với đạo hạnh mà nói quả là tổn thất nặng nề, con đường tu luyện sau này sẽ càng thêm gian nan.