Cố Nguyên Thanh đưa mắt nhìn Cảnh Nhạc của Thánh Thiên Tông, khẽ cười nói: "Nếu không phục, cứ việc tới đây, dù sao vừa rồi còn chưa được tính là khởi động, Cố mỗ vẫn chưa thấy đã."
Tông chủ Thánh Thiên Tông Cảnh Nhạc gầm nhẹ: "Ngươi đừng quá cuồng vọng! Nếu không phải sư huynh bế quan, chân thân chưa đến đây, lúc này nào có phần cho ngươi lên tiếng?"
Cố Nguyên Thanh khinh miệt nói: “Vậy sao? Trong trụ sở Thánh Thiên Tông các ngươi chẳng phải vẫn còn ấn ký truyền tống ư? Vậy Cố mỗ cứ đợi ở đây, chờ Triệu Thánh Binh đến lần nữa là được, hoặc là, chân thân ngươi đến đây, nếu có thể đỡ được một kiếm của ta, thì xem như các ngươi thắng!”
Cảnh Nhạc siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi ửng đỏ, giận dữ nói: “Tên họ Cố kia, ngươi khinh người quá đáng! Linh Tôn, ngài thật sự muốn minh ước chính tà từ nay về sau bị hủy bỏ hay sao?”
Cố Nguyên Thanh cười khẩy một tiếng: “Đừng có đánh trống lảng, ta đã nói đây là chuyện giữa ta và Thánh Thiên Tông các ngươi, thì liên quan gì đến minh ước chính tà?”
