Giữa một bụi cây rậm rạp trong dãy núi trập trùng, có một bóng người đang ngồi xếp bằng. "Huy Quang Bảo Châu" bao bọc quanh thân, che giấu khí tức cho hắn, hơi thở của hắn vừa nặng nề lại nóng rực.
Bỗng nhiên, cổ họng Trần Mặc ngứa ngáy, một cơn buồn nôn chợt ập tới, hắn ho khẽ một tiếng, phun ra một ngụm ứ huyết.
Sau khi phun ra ngụm ứ huyết này, hắn cảm thấy cả người sảng khoái hơn nhiều.
"Nội thương cuối cùng cũng điều trị xong, xương sườn gãy cũng đã phục hồi, tiếp theo, xem thử cảnh giới có thể tăng lên được nữa không..."
Trần Mặc thầm nghĩ, rồi lấy nội đan của Bạch Phách ra. Qua một đêm, tinh hoa nội đan đã tiêu tán đi một ít, nhưng phần còn lại vẫn vô cùng đậm đặc.