“Tỷ, sao tỷ không ra tay?” Hạ Chỉ Ngưng nhìn đầy oán trách.
“Chỉ Ngưng, xin lỗi, ta tưởng rằng muội...” Hạ Chỉ Tình lộ vẻ áy náy.
Dung nhan Hạ Chỉ Ngưng lạnh lùng như sương, nàng biết không thể trách tỷ tỷ, chỉ đành trút giận bằng ánh mắt căm hận nhìn thiếu niên trước mặt. Nỗi nhục nhã và căm hờn dâng lên trong đáy mắt, thậm chí trong lòng còn thoáng chút hối hận, người này đúng là một con sói đói.
“Các ngươi nên cảm tạ vì đã rơi vào tay ta.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hai tỷ muội Hạ Chỉ Ngưng đúng là những nữ tử xinh đẹp nhất mà Trần Mặc từng gặp.
“Hừ.” Khóe miệng Hạ Chỉ Ngưng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén đầy châm chọc.