Đông Phương Nghê Thường ấn đường tỏa sáng, vẻ mặt dữ tợn, chiến giáp trên người có tiếng long ngâm, trường thương trong tay nóng bỏng vô cùng.
Bằng Hoàng Tử cảm thấy kiêng dè, móng vuốt đang quắp lấy Trần Mặc đành phải buông ra, dồn toàn lực giao chiến với Đông Phương Nghê Thường.
Trần Mặc không động đậy nổi, vừa rồi bị Bằng Hoàng Tử tóm lên, hắn cảm giác hai vai như vỡ nát. Giờ phút này được thả ra, hắn cũng không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn thân thể mình rơi tự do xuống dưới.
“Xoẹt!”
Một sợi tử đằng màu tím vút ngang trời, quấn chặt lấy thân thể Trần Mặc rồi định bỏ chạy.