“Ầm! Ầm! Ầm!”
Trần Mặc bị đánh bay đi rất xa, liên tiếp tông gãy mấy gốc cổ thụ mới dừng lại được. Lá cây xào xạc rơi xuống, bụi mù nổi lên bốn phía.
“Trần Mặc…”
Tĩnh Thiền nghe thấy động tĩnh, ánh mắt quét qua, đôi mỹ nhân mâu linh động chăm chú nhìn vào đám bụi mù, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tên nhãi đó chết chắc rồi, sao có thể là đối thủ của đại ca ta được.” Đằng Lực nhìn Tĩnh Thiền có phong thái tuyệt thế, ra tay không chút thương hoa tiếc ngọc, áp sát lại gần, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, cười lạnh nói: “Còn rảnh rỗi lo cho người khác, lo cho bản thân mình trước đi.”