Trong tửu lâu, đêm dài đằng đẵng, kẻ thao thức chẳng riêng một ai.
Hoàng Y cô độc ngồi xếp bằng trên giường, nhưng vẫn không cách nào định thần tu luyện. Đôi mắt trong veo nhìn lên đỉnh màn trướng, nghĩ đến chuyện Trần Mặc và Đông Phương Nghê Thường giả thành thật, trong lòng dâng lên một nỗi sầu muộn khó tả.
Nàng cũng không rõ vì sao lại có cảm xúc này. Trần Mặc là đệ tử của nàng, có thể thành hôn cùng Thập Tam công chúa Đại Hiên hoàng triều, lại đã là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi, đáng lẽ nàng nên vui mừng mới phải, nhưng sao nàng lại chẳng thể vui nổi.
Hoàng Y suy tư một lát, cuối cùng chỉ có thể cho rằng nguyên do là vì Trần Mặc và Đông Phương Nghê Thường thành hôn sẽ mang đến hiểm nguy khôn lường cho Trần Mặc, nên nàng mới lo lắng cho an nguy của hắn.
Khó lòng nhập định, lại chẳng thể chợp mắt, Hoàng Y quyết định ra ngoài dạo bước cho khuây khỏa. Nào ngờ vừa ra đến cửa, ở chỗ rẽ, liền thấy Đông Phương Nghê Thường đang lén lút nghe ngóng bên ngoài phòng Trần Mặc.