Nhạc Chấn Sơn gật đầu: “Đi đi. Hãy báo cho Phó gia chủ, tuyến phòng thủ biên cảnh tự có Nhạc mỗ cùng các nhi lang dưới trướng kiên thủ. Nhưng việc hiệp trợ phòng thủ phía sau, điều phối tài nguyên, cho đến việc tập kích, quấy rối quân địch xâm lược, thì phải dựa vào sức mạnh của các thế gia các ngươi rồi. Hy vọng Phó gia có thể trở thành trung lưu chỉ trụ trong cơn sóng gió lần này!”
“Chắc chắn không phụ sự ủy thác của tướng quân! Phó gia trên dưới nhất định sẽ dốc hết toàn lực, bảo vệ quê hương!” Phó Vĩnh Phồn ngữ khí đanh thép, sau khi hành lễ lần nữa liền xoay người sải bước rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong gió cát của pháo đài biên cảnh.
Nhạc Chấn Sơn nhìn theo hướng hắn rời đi, ánh mắt thâm thúy, thấp giọng tự nhủ: “Ba tông môn kéo đến... Sơn vũ dục lai... mưa gió sắp bão bùng rồi. Viện quân của triều đình, hy vọng là sẽ kịp...”
…
…
