Còn có ân tình thu nhận và cứu chữa của Phó gia năm đó, giúp nàng giữ được mạng sống và bước chân vào tiên đồ. Tình nghĩa này, nàng vẫn luôn ghi nhớ.
Dù sau này có những chuyện không vui và tranh chấp, nhưng mấy chục năm bế quan thanh tu cũng khiến nàng thông suốt nhiều điều, trong lòng càng thêm hoài niệm và luyến tiếc những điều tốt đẹp trong quá khứ.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể dứt bỏ đoạn tình cảm thanh mai trúc mã ấy, không thể dứt bỏ người từng khiến nàng trao trọn con tim.
Do dự mãi, nàng vẫn lấy hết dũng khí, đến bên ngoài băng điện thanh tu của Vô Trần chân quân, cung kính quỳ lạy:
"Đệ tử Ngọc Liên, cầu kiến sư tôn."
