“Chạy! Chia nhau ra mà chạy!” Lôi Lệ lê cái chân gãy điên cuồng lùi lại, lại thấy Phó Thanh Vân không biết từ lúc nào đã chặn mất đường lui, trên mũi kiếm băng hỏa giao thoa.
Cuộc tàn sát chỉ kéo dài trong nửa tuần trà. Khi tu sĩ Lôi gia cuối cùng bị Lôi Kích đâm xuyên lồng ngực, Phó Trường Lôi gỡ mặt nạ xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy. Máu tươi rỉ ra từ mép mặt nạ —— sự phản phệ do cưỡng ép tăng cao tu vi đã bắt đầu.
“Trường Lôi thúc!” Phó Thanh Vân vội vàng đỡ lấy vị trưởng bối đang lảo đảo sắp ngã.
Phó Trường Lôi xua tay, lấy ra một tấm phù lục màu tím vỗ xuống đất. Phù lục bùng lên ngọn lửa màu xanh u tối, nhanh chóng nuốt chửng thi thể đầy đất. “Kiểm tra lại chiến trường, đừng để một ai sống sót.”
Phó Thanh Vân cố nén khó chịu, lục lọi trong đống thi thể cháy thành than. Khi hắn bẻ ngón tay phải đang nắm chặt của Lôi Lệ, đồng tử chợt co rút – trong lòng bàn tay hiện rõ một viên lưu ảnh châu vi hình!