Phó Mặc Lan đột ngột mở mắt, máu trong người như đông cứng lại trong nháy mắt—
Trước mắt, một nữ tử tuyệt sắc tóc bạc rủ xuống đang đứng đó, da thịt như tuyết, môi như điểm son, giữa hàng mày có một ấn ký băng tinh lưu chuyển hàn quang.
Điều đáng sợ nhất là đôi đồng tử khác màu kia — mắt trái xanh thẳm như biển sâu, mắt phải đỏ rực tựa trăng máu.
“Sao thế? Không nhận ra bản tọa nữa à?” Nữ tử khẽ cười, nhưng đáy mắt lại không có nửa phần hơi ấm.
Ngân Hoa bà bà!