“Hương Nhi?”
Một chiếc ô giấy dầu nghiêng tới, che khuất tầm mắt của nàng. Tay Phó Trường Sinh khẽ đặt lên vai nàng, đầu ngón tay ấm áp lướt qua những giọt mưa trên tóc. Nàng ngẩng đầu, đáy mắt hắn phản chiếu ánh đèn lồng, dịu dàng đến mức khiến nàng chực khóc.
“Về nhà thôi.” Hắn khẽ nói.
Nàng không hỏi vì sao mình lại đứng ngẩn ngơ dưới mưa, hắn cũng không hỏi nàng đang nhìn gì.
Hai người chỉ sóng vai bước đi, như một cặp phu thê hết sức bình thường.