"Đồ của Hắc Sát giáo, sao có thể nuốt thẳng vào bụng được." Y lẩm bẩm, rồi lại lấy ra một chiếc gương đồng cổ từ một ngăn tối. Mặt gương mơ hồ không rõ, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức không thuộc về thế giới này.
Thiên Hồ chân nhân cắn đầu ngón tay, vẽ một phù văn phức tạp lên mặt gương. Mặt gương dần gợn sóng, hiện ra một hình ảnh mờ ảo — đó chính là cảnh tượng trong động phủ bế quan của Hắc Ưng chân nhân!
Chỉ thấy trong màn huyết vụ mịt mờ, một thân ảnh khô gầy như que củi đang tu luyện, quanh thân quấn bảy cái bóng màu máu. Những cái bóng đó không ngừng gào lên thảm thiết, rõ ràng được luyện từ sinh hồn người sống.
"Quả nhiên đang tu luyện bí thuật." Tinh quang trong mắt Thiên Hồ chân nhân lóe lên.
Y thu lại gương cổ, từ trong ngực lấy ra miếng ngọc bội có khắc hai chữ "Huyền Tiêu". Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết nứt, một tia sáng vàng cực nhỏ chợt lóe lên.