“Trừ phi dẹp loạn, bằng không không được khinh suất sử dụng.“ Phó Trường Sinh hiểu ý gật đầu, hổ phù cầm trên tay thấy nặng trĩu, mặt trong khắc bốn chữ nhỏ “Như Trẫm thân lâm“.
Huyền Dương chân nhân hài lòng vuốt râu, đột nhiên cong ngón tay khẽ gõ lên án kỷ. Sau ba tiếng gõ giòn tan, trên mặt đất hiện ra một hộp ngọc, trong hộp yên lặng nằm ba mũi lệnh tiễn màu tím vàng.
“Đây là thứ quan trọng nhất của Tuần Thiên Sứ——“ Lão nhân dùng đầu ngón tay khẽ điểm lên lệnh tiễn, thân tiễn lập tức hiện lên những đường vân màu máu, “Tru Tà Lệnh ra, thấy lệnh như thấy Vua. Nhưng hãy nhớ, mỗi mười năm chỉ có một mũi.“
Phó Trường Sinh đang định đưa tay ra thì Huyền Dương chân nhân đột nhiên giữ chặt cổ tay hắn. Linh lực truyền đến từ lòng bàn tay của lão nhân sâu như biển rộng, lại khiến kim đan của Phó Trường Sinh cũng phải rung lên.
“Năm ngoái Ký Châu đã mất hai vị Tuần Thiên Sứ.“ Giọng Huyền Dương chân nhân đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Một người chết trong hợp hoan trướng của Cực Lạc Tông, người còn lại… bị thánh nữ Bắc Cương hạ cổ.“ Y buông tay ra, vết sẹo cũ kia bỗng nhiên rỉ ra từng sợi hắc khí, “Vị trí này trông thì vẻ vang, nhưng thực chất mỗi bước đi đều là sát cơ.“