“Cô nương hà tất phải phí công vô ích?” Tên tu sĩ dẫn đầu nhếch mép cười, “Thiếu đảo chủ chỉ muốn mời cô nương đến phủ làm khách mà thôi.”
Thượng Quan Hồng Ngọc che chở Tiên Ngọc sau lưng, lạnh giọng nói: "Đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?"
Người áo đen từng bước ép sát. Thượng Quan Hồng Ngọc đột nhiên vốc một nắm bùn đất ném thẳng vào mắt đối phương, thừa lúc hỗn loạn ôm Tiên Ngọc xông về một bên.
"Đuổi!"
Trong cơn mưa lớn, giày vải của Thượng Quan Hồng Ngọc đã sớm bị nước bùn thấm ướt. Nàng thở hổn hển trốn vào một khe đá, ôm chặt Tiên Ngọc vào lòng.