Hắn rảo bước qua mấy con ngõ, sau khi chắc chắn không có ai theo dõi mới rẽ vào một quán trà không mấy nổi bật. Trong nhã gian trên lầu hai, Phó Giám Chính đang khoan thai thưởng trà, giữa làn hương trà lượn lờ, gương mặt dày dạn sương gió của y không hề để lộ chút vui buồn nào.
"Hạ quan tham kiến Giám Chính đại nhân." Lý Vạn Hộ cúi rạp người, trán gần như chạm đất.
Phó Giám Chính nhướng mí mắt: "Ngồi đi."
Lý Vạn Hộ dè dặt ngồi xuống, vừa định mở lời thì Phó Giám Chính đã thở dài trước: "Ngươi đó... hôm nay thật sự khiến lão phu được mở rộng tầm mắt."
“Hạ quan hồ đồ, đã liên lụy đến đại nhân.” Lý Vạn Hộ mặt lộ vẻ hổ thẹn, nhưng trong lòng lại nhanh chóng tính toán cách vãn hồi cục diện.