"Huynh dẫn ta đi cùng! Ta có thể làm việc! Ta sẽ trông chừng huynh."
Tiếng còi tàu nhấn chìm tiếng khóc của hắn.
Đại ca đẩy hắn cho phụ thân, nhảy lên chuyến tàu đã bắt đầu chuyển bánh. Phó Trường Sinh giằng khỏi tay phụ thân đuổi theo, bị bậc thềm xi măng ở rìa sân ga vấp ngã, trơ mắt nhìn đoàn tàu biến mất trong màn sương sớm.
Máu từ vết xước ở đầu gối thấm vào chiếc quần kaki màu xanh lam, biến thành vảy tím đen. Vết thương này sau đó đã lành, nhưng Phó Trường Sinh luôn cảm thấy có một cái gai vĩnh viễn găm vào trong thịt.
Ba tháng sau, vào một buổi hoàng hôn, Phó Trường Sinh đang lót cỏ khô trong chuồng bò, nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài sân. Hắn chạy ra, thấy hai nam nhân mặc đồ công nhân đang dìu đại ca đứng ở cửa.