“Ta chỉ là…” Nàng khẽ giọng, “nghĩ cho tương lai của bọn trẻ.”
Phó Vĩnh Nghị đưa tay vuốt tóc nàng: “Ta hiểu mà.”
Gió đêm se lạnh, cành mai khẽ lay.
Hà Khánh Như nhìn bóng lưng phu quân, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
——Có những chuyện, không cam lòng cũng chẳng thể thay đổi được.