Nàng cắn chặt răng, đẩy ra cánh cửa gỗ của tiểu viện.
Trong viện, một ngọn đèn leo lét, soi bóng dáng nhỏ nhắn của Liễu Ngọc. Nàng đang ngồi bên bàn đá, tay nâng niu một miếng ngọc bội tinh xảo, khóe miệng mỉm cười, trong mắt ngập tràn niềm vui không sao che giấu.
"Tỷ tỷ!" Liễu Ngọc thấy Liễu Nguyệt trở về, lập tức đứng dậy, lon ton chạy đến đón, gương mặt ửng hồng, "Phó Tam công tử... người đã đồng ý cưới ta rồi!"
Liễu Nguyệt toàn thân cứng đờ, bước chân khựng lại.
Liễu Ngọc hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của tỷ tỷ, vẫn chìm đắm trong niềm vui, giọng nói trong trẻo: "Người nói rồi, vài ngày nữa sẽ cho người đến cầu thân! Tỷ tỷ, sau này ta chính là thiếu phu nhân của tam phòng Phó gia rồi!"