Đêm đó, một chiếc phi thuyền màu xanh biếc khắc đầy phù văn từ Cam gia bay lên, lao nhanh về phía bắc. Trên phi thuyền, Cam tộc trưởng nhắm mắt điều tức, bên cạnh là hộp ngọc phong ấn mấy cây linh thực bị bệnh, trong một hộp gấm khác thì đặt khối linh ngọc phát ra ánh sáng xanh u uẩn.
Sau ba canh giờ phi thuyền bay, phía trước xuất hiện một dãy núi bao phủ trong mây mù. Cam tộc trưởng đánh ra truyền tấn phù, chốc lát sau, mây mù tách ra một con đường, lộ ra một quần thể kiến trúc hùng vĩ giữa núi – Ngự Yêu Thành, nơi Phó gia thất phẩm tọa lạc.
Phi thuyền hạ xuống quảng trường trước sơn trang, đã có tu sĩ Phó gia chờ sẵn. Người dẫn đầu là một vị tu sĩ trung niên mặc trường bào màu trắng nguyệt, dung mạo nho nhã, chính là Ô Thanh.
Từ khi Ô Thanh vào Phó gia, đã hơn ba mươi năm.
Hắn theo Phó Vĩnh Vi bên cạnh, chuyên tâm nghiên cứu linh thực chi đạo. Nhờ vào bản lĩnh học được từ phụ thân và thiên phú của bản thân, hắn nhanh chóng đứng vững gót chân trong Phó gia. Phó Vĩnh Vi ban đầu còn có chút đề phòng hắn, nhưng thấy hắn cần mẫn khổ luyện, lại nhiều lần giúp Linh Thực Đường giải quyết những bệnh khó, dần dần nhìn hắn bằng con mắt khác. Sau khi hai người có tình nghĩa phu thê, Ô Thanh cũng thuận lý thành chương trở thành cánh tay đắc lực của Phó Vĩnh Vi, chuyên quản lý các việc vặt của Linh Thực Đường, còn Phó Vĩnh Vi chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu linh thực chi thuật.